pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_22

“…”. Cáo già! Thẩm Thiên Lăng thầm khinh bỉ một chút.

“Biết tại sao Hoa Đường muốn giữ hắn lại không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Sao ta biết”. Thẩm Thiên Lăng >_<. “Võ công tốt hả?”

Tần Thiếu Vũ khinh thường. “Võ công tốt sẽ không bị đánh tơi tả như vậy”

Thẩm Thiên Lăng: …

Cũng đúng.

“Vậy ngươi nói vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Hôm đó nhìn lướt qua, bộ dạng hắn coi như không tệ”

Thẩm Thiên Lăng nhất thời lộ ra vẻ mặt tám chuyện, thiếu hiệp ngươi nói tiếp đi!

“Dù là cô nương bạo lực thì cũng sẽ thích một nam nhân”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Sao ngươi có thể nói Tả hộ pháp bạo lực được!”. Thẩm tiểu thụ khiển trách. Tuy đúng là bạo lực nhưng cũng không cần nói trắng ra như vậy! Dù sao đây cũng là một cô nương, hơn nữa nói một cách công bằng thì vẫn như hoa như ngọc!

Vừa dứt lời thì quản gia trối chết chạy vào. “Tần cung chủ, thật xin lỗi, xin lỗi…”

“Đã xảy ra chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi.

“Vừa rồi có một cô nương áo vàng ra cửa, bọn người hầu có mắt như mù nhìn nàng vài lần, sau đó bị nàng đạp vào trong hồ”. Quản gia vẻ mặt cầu xin. “Có mấy kẻ muốn gây chuyện, vì vậy hùng hổ chửi lớn, kết quả thủ vệ chạy tới toàn bộ bị nàng đánh ngất xỉu, sau đó mới biết nàng là Tả hộ pháp của Truy Ảnh cung”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Cung chủ đại nhân mong độ lượng, chúng ta không phải cố ý mạo phạm a!”. Quản gia liên tục thở dài. “Mong Cung chủ khuyên Tả hộ pháp để nàng ngừng đánh lại”

Thẩm Thiên Lăng sờ mũi một cái.

Được rồi, đúng là một cô nương bạo lực!

CHƯƠNG 41: HÁI HOA TẶC!

Mà đêm nay, bên trong thành Quỳnh Hoa xảy ra chuyện lớn.

Tiên sinh dạy học ở thành Đông và tiểu nhị tửu lâu ở thành Tây bị đạo tặc hái hoa, hai người hôm nay nằm trên giường không dậy nổi, người xung quanh vào xem thì lúc trở về đều nói tình trạng thật thê thảm.

Bên trong thành cũng từ từ đồn đãi rằng Tần cung chủ không lo cho bách tính, suốt ngày chỉ lo âu yếm với Thẩm công tử, thật sự không xứng với danh xưng đại hiệp, phụ lòng mong đợi của mọi người.

“Ngươi không giận sao?”. Sau khi Thẩm Thiên Lăng nghe được lời đồn thì cẩn thận hỏi Tần Thiếu Vũ.

“Thích nói thì cứ nói, sao ta phải giận?”. Tần Thiếu Vũ đáy mắt có chút ý cười, vươn tay nhéo mặt hắn. “Phu nhân đau lòng vì ta sao?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi”. Thẩm Thiên Lăng đẩy tay hắn ra. “Thật ra ta rất muốn ra ngoài cùng nhau chửi ngươi”

Tần Thiếu Vũ hỏi. “Trưa nay muốn ăn gì?”

Còn ăn sao? Thẩm Thiên Lăng vỗ đầu hắn. “Người bình thường không phải sẽ lo tìm cách giải quyết vấn đề sao?”

“Muốn giải quyết vấn đề thì bắt hái hoa tặc là xong”. Tần Thiếu Vũ dẫn hắn ra ngoài. “Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới”

Chỉ là việc nhỏ thì ngươi đi giải quyết đi! Nào có đạo lý đưa đầu cho người ta mắng! Thẩm Thiên Lăng gấp gáp bắt lấy hắn. “Ngươi có manh mối ư?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Không có”

Thẩm tiểu thụ hít sâu một hơi. “Vậy ngươi còn lo ăn!”

Tần Thiếu Vũ cười mà như không cười. “Bắt không được hái hoa tặc thì chúng ta không ăn cơm sao?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Nói thì nói vậy nhưng tối thiểu cũng phải lo lắng một chút, đó mới là phản ứng của người bình thường!

“Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hái hoa tặc là chuyện nhó, nếu phu nhân đói rồi gầy xuống mới là chuyện lớn”

Thẩm Thiên Lăng thầm khinh bỉ hắn một chút. Ngươi là cái đồ tiểu nhân lúc nào cũng mồm mép!

Thật khó mà không ghét được!

Hai người ra cửa hậu viện, tay trong tay chậm rãi dạo trên đường.

Về phần tại sao lại tay trong tay, lý do của Tần cung chủ là “người xấu quá nhiều, sợ ngươi bị cướp đi”

Mà lựa chọn giữa việc bị người cướp đi làm sơn trại phu nhân, quanh năm phải ở lì trong phòng với việc tay trong tay cùng Tần Thiếu Vũ đi dạo, Thẩm Thiên Lăng nghĩ vế sau tương đối dễ chấp nhận hơn. Dù sao cổ đại không có máy vi tính, TV, PSP, suốt ngày ở lì trong nhà tương đương với ngồi tù!

“Ngươi nghĩ hái hoa tặc là ai?”. Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa hỏi.

“Không rõ lắm”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Trên giang hồ người giỏi khinh công không nhiều lắm, có thể dưới sự tra xét nghiêm ngặt của quan phủ mà ra vào như thường lại càng ít, huống hồ còn phải làm chuyện đó”

Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Vậy sao ngươi còn đáp ứng?”

Rõ ràng một chút đầu mối cũng không có!

Tần Thiếu Vũ kinh ngạc nói. “Chẳng lẽ không phải phu nhân khuyên vi phu đáp ứng sao?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Liên quan gì đến ta, ta chỉ thuận miệng thôi! Ai biết ngươi đáp ứng sảng khoái như vậy! Quả thật chính là thích một giây đáp ứng!

“Dù sao hiện tại đã đáp ứng rồi, trốn cũng không thoát”. Tần Thiếu Vũ giúp hắn gỡ xuống tóc bay loà xoà. “Trước hết ăn một trận thật ngon đã”

Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, cái này gọi là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp.

Không không sai rồi, là thái giám không vội mà hoàng đế gấp!

Tần Thiếu Vũ dẫn hắn vào một tửu lâu. Mọi người đang náo nhiệt ăn cơm trên lầu hai lập tức yên tĩnh lại, rối rít nhanh tay điên cuồng ăn, thậm chính có người đũa cũng không kịp cầm mà trực tiếp vươn tay bốc!

Thẩm Thiên Lăng: …

“Ngồi sát cửa sổ nhé?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Vẫn là lên nhã gian đi”. Thẩm Thiên Lăng nói.

Tiểu nhị lộ vẻ mặt khó xử. “Nhã gian đã đầy, bên trong đều có khách rồi”

“Đuổi một bàn ra”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

“Không cần không cần”. Thẩm Thiên Lăng vội ngăn lại hắn, kéo hắn ngồi xuống sát cửa sổ. “Đuổi người ta làm gì, ăn ở đâu mà chẳng là ăn, mau dọn thức ăn lên!”

Mẹ kiếp đừng bá đạo vậy a, chúng ta không phải tiểu bá vương!

Tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc vẫn là phu nhân hiền lương thục đức dễ nói chuyện.

“Muốn ăn gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng bụng kêu ọt ọt. “Mang trước một tô mì lên đi”

Tiểu nhị trong lòng sợ hãi, khổ sở nói. “Thẩm công tử, chúng ta… không bán mì…”

“Cơm cũng được!!!”. Trước khi Tần Thiếu Vũ kịp lật bàn thì Thẩm Thiên Lăng đã nhào tới đè lại tay hắn, sau đó lanh trí nói với tiểu nhị. “Tuỳ tiện đem lên vài món, nhanh một chút”

“Được được được”. Tiểu nhị cấp tốc ôm thực đơn bỏ chạy!

“Sao ngươi có thể dữ tợn như vậy!”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc giáo dục Tần Thiếu Vũ. “Lúc nào cũng phải nhớ kỹ, chúng ta là người văn minh”

“Phu nhân thật nhân hậu”. Tần Thiếu Vũ tán thưởng, ánh mắt cực kì nhu hoà, so với hình tượng thổ phỉ mặt đen hồi nãy thì cứ như hai người!

Vì vậy quần chúng vẫn liếc trộm nãy giờ nhịn không được mà cảm thán, quả nhiên là nước muối rót vào đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

May là Thẩm công tử nhân nghĩa, nếu không chẳng biết Tần cung chủ sẽ biến thành cái dạng gì nữa!

Vì vẻ mặt lúc nãy của Tần cung chủ thật sự quá lãnh khốc, nên tiểu nhị liều mạng thúc giục nhà bếp làm thức ăn, tám bếp lò đồng thời nấu lên, không lâu sau sau đồ ăn đã ngập bàn!

“… Gọi ám vệ ra ăn chung đi”. Thẩm Thiên Lăng bị chấn động một chút. “Qúa nhiều rồi”

“Tiến đến”. Tần Thiếu Vũ gọi ra ngoài cửa sổ.

Bảy tám hán tử lập tức nhảy vào, lộ ra khí phách mà nhịp nhàng nói. “Đa tạ phu nhân!”

Thực khách ăn cơm xung quanh sợ hết hồn, có mấy người còn làm rớt cả tô!

Thẩm Thiên Lăng hận không thể nhấn đầu vào chén canh. Sớm biết thế đã không gọi! Thật mất mặt chết người mà!

“Tiểu nhị, thêm một bầu Lê Hoa Thiêu nữa!”. Trong góc phòng có người đột nhiên mở miệng, trong không gian yên tĩnh đặc biệt gây chú ý.

“Được rồi, các vị ngon miệng a!”. Chủ quán tự mình tới gọi món, thuận tiện hô lớn mời gọi. Đừng sững sờ nữa, nhanh ăn đi! Nếu chọc giận Tần cung chủ, tổn thất của lão tử ai tới bồi thường đây!

Đoàn người rối rít hoàn hồn, khung cảnh nhất thời vang lên tiếng nhai nuốt hài hoà. Tiểu nhị bưng bầu rượu nhanh như chớp chạy tới, nhưng lúc quẹo cua thì bàn chân trượt một phát, cơ thể hướng thẳng xuống đất.

“A!!!”. Trong tiếng kêu sợ hãi của tất cả mọi người, tiểu nhị thê thảm nằm sát xuống đất, bầu rượu cũng bay lên không, cuối cùng vững vàng rơi vào… tay của người ngồi trong góc lúc nãy.

“Oa, ninja?”. Thẩm Thiên Lăng mở to mắt. Lúc trước người nọ rõ ràng ở yên trong góc, lại trong nháy mắt dời tới giữa sảnh.

“Cẩn thận một chút”. Người nọ lạnh lùng bỏ lại một câu, bưng bầu rượu về chỗ, động tác cực kì thong dong!

“Thấy không?”. Thẩm Thiên Lăng dùng ngón tay chọt chọt Tần Thiếu Vũ. “Đây mới gọi là đại hiệp!”

“Còn ta?”. Tần Thiếu Vũ nắm cằm của hắn.

Thẩm tiểu thụ cựa kì không nể tình nói. “Ngươi đanh đá, rất giống du côn”

Tần Thiếu Vũ: …

“Ăn”. Thẩm Thiên Lăng gắp cho hắn một đũa măng tươi. “Ăn xong sớm một chút, chúng ta đi bắt hái hoa tặc!”

“Có ý tưởng gì không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không có”. Thẩm Thiên Lăng suy tư một chút. “Hay là dùng ta làm mồi nhử?”. Thật có tinh thần dâng hiến.

“Ngươi?”. Tần Thiếu Vũ bật cười.

“Đúng vậy, ta”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Không phải nói hái hoa tặc thích nam nhân thanh tú xinh đẹp sao?”. Lão tử cũng rất dễ nhìn a, lại cực kì thanh tú!

“Không sợ nguy hiểm ư?”. Tần Thiếu Vũ chọt chọt thịt mỡ bên hông của hắn. “Nếu bị hái thật thì làm sao bây giờ?”

Fuck! Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Mẹ kiếp, lẽ nào ngươi không bảo vệ ta?”. Ít nhiều gì cũng có chút tác dụng đi đại ca!

Ý cười trong đáy mắt Tần Thiếu Vũ càng sâu. “Ừ, ta bảo vệ ngươi”

“Nghiêm túc một chút cho lão tử”. Thẩm Thiên Lăng banh mặt hắn, nghiêm mặt nói. “Ngươi suy nghĩ cho kĩ, chuyện này không thể đùa”. Vì cúc hoa quý báu chỉ có một!

“Phụt”. Tần Thiếu Vũ vẻ mặt rất thiếu ăn đòn.

Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi. “Cười nữa tuyệt giao!”. Đồ chết tiệt!

“Không cần ngươi vất vả dẫn dụ”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng ngô. “Ở đây có sẵn một tên”

“Có sẵn?”. Thẩm Thiên Lăng kinh ngạc. “Ngươi nói là hái hoa tặc ư?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Ở đâu?”. Thẩm Thiên Lăng nhất thời khẩn trương lên.

“Cái người vừa cầm bầu rượu trong góc đó”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có thể trong chớp mắt di chuyển tới giữa sảnh, khinh công không phải người bình thường có thể sánh được”

“Khinh công của ngươi thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Đương nhiên hơn hắn”

“Vậy còn chờ gì nữa!”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Mau tiến lên!”

Tần Thiếu Vũ buồn cười. “Không có bằng chứng mà kêu ta xông lên bắt người ư?”

“Cho nên chúng ta phải theo dõi hắn sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Không cần tự theo dõi, chuyện này giao cho tiểu Ngũ là được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bây giờ chúng ta phải làm chuyện khác quan trọng hơn”

“Ví dụ như?”. Thẩm Thiên Lăng lập tức trở nên tò mò.

Tần Thiếu Vũ nghiêm túc nói. “Lại hôn ta một chút”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mẹ kiếp!

Thế nhưng không đợi hắn cáu kỉnh lật bàn, Tần Thiếu Vũ đã lách mình ngồi trước mặt hắn, vươn tay ôm eo hắn, cực kì thân mật!

“Muốn chết… ô!”. Thẩm Thiên Lăng chưa nói hết câu thì miệng đã bị đút một miếng thức ăn.

“Nghe lời”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn thấp giọng nói. “Để ta xác nhận một chút xem hắn có khả năng là hái hoa tặc không”

“… Phải xác nhận thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Nhìn xem hắn có chú ý ngươi không”. Tần Thiếu Vũ chọt ngang hông hắn một cái, Thẩm tiểu thụ lập tức toàn thân tê rần, cực kì yểu điệu ngã vào lòng hắn, đặc biệt mềm mại!

Tần Thiếu Vũ hợp theo logic mà ôm chặt hắn, còn tiến tới làm bộ hôn một cái – tuy giả bộ nhưng nhìn rất thật!

Thực khách xung quanh lập tức nóng lên, thật đẹp mắt!

“Ngươi là cái đồ chết tiệt!”. Thẩm Thiên Lăng thấp giọng kháng nghị.

“Đừng quậy, nếu không chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc”. Tần Thiếu Vũ lay lay hắn. “Mau đút cho ta một muỗng thức ăn”

“Vậy thì ngươi lời quá rồi!”. Thẩm tiểu thụ căm giận gặm xương sườn, đã cho ngươi ôm rồi mà còn đòi đút cơm!

“Không thì ta đành phải hôn ngươi thật”. Tần Thiếu Vũ giọng nói rất ấm ức.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sợ hãi, vừa chuẩn bị đút thức ăn cho hắn thì trong nháy mắt bị điểm huyệt!

W – W - WTF! Thái giám!

“Cho ngươi suy nghĩ một chút, đút ta ăn hay để ta hôn ngươi?”. Tần Thiếu Vũ chậm rãi hỏi.

Thẩm Thiên Lăng trong lòng băm hắn thành từng mảnh.

“Hôn tốt hơn hả?”. Tần Thiếu Vũ quan sát nét mặt hắn.

Đừng tuỳ tiện hôn người khác a! Làm một người cổ đại sao ngươi có thể hôn lưỡi trước mặt mọi người như thế, có còn tự giác của xã hội phong kiến không! Thẩm Thiên Lăng chịu nhục dùng ánh mắt thoả hiệp nhìn hắn.

“Đút cơm à?”. Tần thiếu hiệp vẻ mặt đáng tiếc, vươn tay giải huyệt cho hắn. “Được rồi, phu nhân nhớ kỹ phải đút nhiều một chút, như vậy mới thân mật”

CHƯƠNG 42: LẠC MẤT MỘT NGƯỜI!

Nhớ tới những nam tử bị hái hoa tặc hái qua, Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, tiện tay xé một cái đùi gà đầy mỡ đưa tới miệng Tần Thiếu Vũ – gặm nhanh lên!

Tần cung chủ dịu dàng cười. “Phu nhân tự ăn là được rồi, không cần nghĩ cho vi phu”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mẹ kiếp ai nghĩ cho ngươi!

Rõ ràng là ngươi bắt ta!

Không biết xấu hổ!

Ám vệ Truy Ảnh cung ngồi bên cạnh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhưng nội tâm đã chửi fuck từ lâu! Ăn một bữa cơm còn phải tốn thời gian ân ái như vậy, có còn tố chất của một lão đại không!

Cơm ăn được phân nửa thì Tần Thiếu Vũ ôm eo Thẩm Thiên Lăng qua, trực tiếp để hắn ngồi lên đùi mình.

Thẩm tiểu thụ nhất thời giận không gì sánh được, còn chiếm tiện nghi nữa thì ngươi biến thành thái giám!

“Mông thật nhiều thịt”. Tần Thiếu Vũ vẻ mặt cực kì chính trực.

WTF! Thẩm Thiên Lăng giận dữ, mông của ngươi mới là hấp dẫn đó!

“Ăn đi”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng đậu nành.

“Hắn rốt cuộc có nhìn ta không vậy?”. Thẩm Thiên Lăng vừa ăn vừa hỏi.

“Ta còn phải quan sát một chút”. Tần Thiếu Vũ nói rất đương nhiên, thuận thế ăn luôn nửa muỗng đậu nành còn dư của hắn.

“Rốt cuộc có hay không?”. Thẩm Thiên Lăng nôn nóng, lại không thể quay đầu nhìn.

“Có”. Thấy hắn sắp xù lông, Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Vẫn luôn lén nhìn ngươi, cho nên tốt nhất là ngươi hôn ta một chút”

Fuck! Thẩm Thiên Lăng hận không thể nhúng mặt hắn vào chén canh. Lão tử đang nói chính sự với ngươi, hôn cái rắm!

“Không thì kêu tướng công một tiếng”. Tần Thiếu Vũ nhắc nhở. “Phải gọi điệu đàng một chút”

Vậy thì lời cho ngươi quá rồi! Thẩm Thiên Lăng quăng một cái tát vào mặt hắn.

Tần Thiếu Vũ thuận thế nắm tay hắn, đưa lên miệng hôn một cái, cực kì thân mật!

Thẩm Thiên Lăng sau lưng tê tê, cảm thấy tóc cũng dựng đứng lên!

Mà một màn này trong mắt người khác rất hợp logic mà biến thành cảnh ân ái giữa Tần cung chủ và Thẩm công tử, ngay cả ăn cũng không quên ve vãn nhau! Quả thật có thể nói là cặp đôi gương mẫu, đáng để các đôi vợ chồng có mâu thuẫn với nhau đến học hỏi, viết thành sách giáo khoa cũng không thành vấn đề.

“Sao rồi?”. Sau khi hai người quấn quýt ăn xong một chén trứng chưng, Thẩm Thiên Lăng cảm thấy rất khổ sở, khó chịu giống như bị bệnh trĩ vậy!

“Còn đang nhìn ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hơi nữa ánh mắt ngày càng quá đáng, không chừng đêm nay sẽ đến tìm ngươi”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mẹ kiếp có hái hoá tặc ngu đến vậy sao?

“Ta sẽ bảo vệ ngươi”. Tần cung chủ cực kì thâm tình.

Thẩm Thiên Lăng quyết đoán quay đầu nhìn sang bên.

Trong góc phòng trống rỗng, đã từ lâu không có tung tích của người kia.

What – The – Fuck!!!

“Mới đi xong”. Tần Thiếu Vũ giải thích.

Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi. “Không cho ngươi cử động”

“Ừ, ta không cử động”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Phu nhân muốn hôn ta ư?”

Lão tử hôn cả nhà ngươi! Thẩm Thiên Lăng đấm một quyền vào mặt hắn, cực kì tàn nhẫn.

Tần Thiếu Vũ vẻ mặt đau khổ. “Phu nhân dữ quá”

Thẩm tiểu thụ lại đá hắn một cái.

Tần cung chủ ánh mắt vẫn đặc biệt cưng chiều.

Quần chúng vây xem không vừa mắt, rối rít nhỏ giọng trách Thẩm công tử sao có thể như vậy, sao lại được cưng chiều mà đâm ra kiêu ngạo như thế. Nếu phạm vào một trong bảy tội lớn thì Tần cung chủ có thể bỏ ngươi, không có vị hôn phu tốt như vậy, xem ngươi đi đâu mà khóc!

“Về nhà”. Thẩm Thiên Lăng xoay người xuống lầu.

Tần Thiếu Vũ đương nhiên bám theo không rời, không để ý trên vạt áo còn có một dấu giày!

“Giận sao?”. Tần cung chủ theo sau hắn hỏi.

Thẩm Thiên Lăng căm tức liếc hắn.

“Người kia quả thật có vấn đề, lúc hắn rời khỏi thì tiểu Ngũ đã âm thầm đi theo”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Đi lúc nào?”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc hỏi.

Tần Thiếu Vũ nhìn trời.

Biết ngay mà! Thẩm Thiên Lăng cực kì muốn lấy gạch đập vào mặt hắn!

Chiếm tiện nghi của lão tử rất vui sao! Còn đút cơm, còn ôm eo, còn nói mông ta nhiều thịt!

“Dù sao quần chúng thích xem, diễn một chút có sao đâu”. Tần Thiếu Vũ nói.

Diễn cái gì mà diễn, người ta thích nhìn thì ngươi cứ diễn sao, ngươi là diễn viên hay ta là diễn viên? Hơn nữa dựa theo đạo lý này, ngươi diễn GV bọn họ càng thích, sao không thấy ngươi cởi trần chạy ra? Thẩm tiểu thụ không thèm để ý tới hắn, nhanh chóng bước đi.

“Cung chủ”. Xa xa có người cưỡi ngựa tới, hai thứ trước ngực cực kì sắc nét rung động!

Thẩm Thiên Lăng sờ mũi một cái, rất bình tĩnh quay sang hướng khác.

Phi lễ chớ nhìn!

Tuy đặc biệt muốn nhìn!

“Có việc gì?”. Tần Thiếu Vũ rõ ràng đã quen với trang phục nóng bỏng của nàng, cực kì bình tĩnh!

“Người áp tải lúc trước đã khỏi hẳn, ta dẫn hắn ra Quỳnh Hoa cốc”. Hoa Đường bay xuống ngựa. “Bây giờ đang ở Lý phủ chờ cung chủ trở lại”

“Tên là gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Chúc Thanh Lam”. Hoa Đường nói.

“Trước kia chưa từng nghe qua”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chắc cũng là tiểu nhân vật, ngươi tuỳ ý sắp xếp là được rồi”

“Cung chủ”. Hoa Đường lộ vẻ mặt khó xử. “Thuộc hạ muốn xin Cung chủ sắp xếp cho hắn”

“Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Hoa Đường cắn môi. “Thuộc hạ sợ tiểu Ngũ…”

“Sợ tiểu Ngũ gây khó dễ cho hắn?”. Tần Thiếu Vũ cười nhạt.

“Đương nhiên không phải”. Hoa Đường sốt ruột. “Thuộc hạ chỉ sợ hắn buồn”

“Ta sắp xếp, hắn sẽ vui ư?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù lần này không phát hiện thì lần sau hay lần sau nữa cũng sẽ phát hiện, càng lâu trong lòng hắn càng rõ, khi đó sẽ ra sao?”

Hoa Đường cúi đầu không nói.

Thẩm Thiên Lăng vội nắm lấy hắn, ngươi hung dữ với phụ nữ như vậy làm chi, kẻ thô lỗ!

Hơn nữa đây là tình huống gì?

Vì sao lão tử nhìn không hiểu?

Chẳng lẽ vì chỉ số thông minh xuống cấp?

Fuck!

“Ta sẽ không can thiệp chuyện riêng của ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều phải suy nghĩ kĩ một số chuyện, trốn tránh không phải biện pháp”

“Đa tạ Cung chủ”. Hoa Đường giọng rất thấp.

“Về trước đi, tiểu Ngũ đang làm nhiệm vụ, không biết lúc nào mới về”. Tần Thiếu Vũ nói. “Suy nghĩ rõ ràng rồi tìm ta, nếu ngươi nhận rõ mình muốn ai, ta sẽ giúp ngươi”

Hoa Đường gật đầu, xoay người lên ngựa rời đi.

“Mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra!”. Thẩm Thiên Lăng đã sớm tò mò đến khó chịu.

“Muốn biết sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Còn phải hỏi! Thẩm Thiên Lăng liều mạng gật đầu.

“Nhưng chúng ta còn đang giận nhau”. Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.

Thẩm Thiên Lăng: …

Loại thời điểm này không cần trí nhớ tốt vậy a!

“Trừ phi ngươi nói không giận nữa”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Ta không giận”. Thẩm tiểu thụ một chút tự trọng cũng không có. Đứng trước lòng hiếu kì thì tất cả mâu thuẫn đều là có tiếng mà không có miếng!

Tần Thiếu Vũ bật cười.

“Nói mau!”. Thẩm Thiên Lăng đá hắn.

“Tiểu Ngũ thích Hoa Đường, các huynh đệ không nói nhưng trong lòng đều biết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỉ tiếc là hoa rơi có ý, Chúc Thanh Lam kia là ai ta không biết, nhưng Hoa Đường chưa bao giờ vì một người mà tới cầu xin ta”

Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Ngươi có chắc Tả hộ pháp không có tình cảm với tiểu Ngũ không? Nàng rất bận tâm tới cảm giác của tiểu Ngũ”. Nếu không phải vậy cũng không cố nghĩ biện pháp khiến Triệu Ngũ cho rằng là Tần Thiếu Vũ giữ người lại chứ không phải nàng.

“Tiểu Ngũ vẫn đối xử tốt với Hoa Đường, Hoa Đường không muốn tổn thương hắn cũng hợp tình hợp lý”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Đi thôi, quay về xem Chúc Thanh Lam kia là thần thánh phương nào”

Thẩm Thiên Lăng chắc chắn. “Nhất định cực kì anh tuấn”. Tuy bên trong cũng rất quan trọng, nhưng anh tuấn một chút sẽ chiếm ưu thế!

Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “So với ta thì sao?”

“Ngươi làm sao có thể so được”. Thẩm Thiên Lăng khinh thường. “Con cẩu ngoài cửa thôn còn anh tuấn hơn ngươi”

“Hay là ngươi nhìn kĩ chút nữa đi?”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn, cười cực kì thâm ý.

Đừng dùng loại cảm xúc hôn lưỡi này nhìn chằm chằm lão tử a! Sức mạnh giữa địch và ta cách xa, Thẩm Thiên Lăng lập tức vứt hết mặt mũi điên cuồng ca ngợi. “Thiếu hiệp ngươi thật anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc, quả thật làm loá ánh mắt titanium của quần chúng!”

Tần Thiếu Vũ vẻ mặt khó hiểu. “Nửa câu sau có ý nghĩa gì?”

Ha ha ha ha!

Thẩm Thiên Lăng cả người lập tức sinh ra cảm giác vượt trội!

Được rồi, biết ngay là thổ dân như ngươi chưa thấy qua titanium mà!

“Cười cái gì?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

Thẩm Thiên Lăng hắng giọng, nhìn hắn nhanh chóng nói. “Vi trùng Amip!”

Cực kì thoải mái!

Sau đó hắn bị Tần Thiếu Vũ ngược đãi một phen.

“A a a!”. Thẩm Thiên Lăng lệ rơi đầy mặt ôm đầu ngồi xổm xuống đường. “Ngươi biết nói lý lẽ hay không!”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .